CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Về đi anh...nơi đây em vẫn đợi


Phan_21

Nói là tới lấy bánh, Út Linh vẫn nán lại trò chuyện với Lan tầm một tiếng mới rời cửa hàng. Ra khỏi cửa, bắt gặp một người, sống mũi của cô đỏ ửng…

-“Anh cả…anh cả…không thể nào…”

Hộp bánh cứ thế mà rơi…cô cứ thế mà lao vào ôm người anh yêu quý…

-“Linh, Hai chưa kể à, đây là Tú…”

Mau chóng lấy lại bình tĩnh, cô vội vàng ra xe.

Đâu phải là Hai không kể?

Mà là cô cứ nghĩ thế gian có người giống nhau, nhưng ít ra khí chất sẽ khác…cô còn từng tự tin, dù Lan, dù Hai, dù tất cả mọi người có thể nhầm, chứ cô không bao giờ…

Vì cô, đã yêu thầm anh, tròn mười năm, mọi thứ thuộc về anh, cô còn rõ hơn chính bản thân mình.

Vậy mà…cô vẫn nhầm…

Út Linh khóc tới khản cổ, gặp người ấy, một lần nữa khơi lại nỗi đau trong cô…

….

-“Xin lỗi, em tôi nhầm”

-“Không sao”

Hoàng Tú đưa cốc trà lên miệng, lúc nãy thấy họ nói chuyện, nhìn ánh mắt nàng, anh phát hiện ra một việc, cứ nghe những chuyện về Việt khiến nàng vui khôn xiết.

Mặc dù anh chẳng còn nhớ cái gì trong quá khứ.

Tất nhiên tên Việt cũng không ngoại lệ.

Nhưng anh vẫn muốn tham lam. Dần dần dẫn mình vào vòng quay dối trá.

-“Việt đó, thực ra chúng tôi có rất nhiều kỉ niệm…”

Sắc mặt nàng khác hẳn, cái tên đó như một liều thuốc hạnh phúc.

Vậy là ngày nào, Tú cũng bịa chuyện về Việt cho Lan nghe. Nàng chăm chú lắm, mắt như muốn nuốt trọn từng chữ.

-“Tôi gặp Việt lần đầu năm 15 tuổi, hắn rất giống tôi nên chúng tôi nhanh chóng thân thiết…Việt rất vui tính…”

-“Ừ, chồng tôi mà…”

-“Chúng tôi rủ nhau đi xăm, rủ nhau tán gái…”

….

-“Việt được rất nhiều các cô gái theo đuổi”

CHAP 60: CHUYỆN VỀ VIỆT (2)

-“Vậy sao?”

-“Ừ, nhiều lúc họ nhầm tôi là Việt”

-“Thực ra chắc anh cũng có nhiều người theo đuổi nhỉ?”

-“Cũng có thể, nhưng tôi nghiêm chỉnh chung tình, không như hắn…”

-“Cái này tôi không tin”

-“Tùy cô, cô bị hắn lừa rồi…”

….

-“Tôi kể cho cô lúc chúng tôi cùng đi đánh người nhé”

-“Bạo lực vậy, cũng được, kể đi…”

…..

…..

…..

*********************

Người nàng yêu thương nhất thế gian ra đi.

Nửa năm sau, một người giống hệt người đó ngày nào cũng tới bên nàng.

Ngày nào cũng kể những chuyện vui về người đó. Họ bắt đầu nói với nhau nhiều hơn, tám chuyện nhiều hơn, nàng cũng có nụ cười thực sự đã mất từ bao lâu.

Cuộc sống nhờ có anh ta mà nàng thấy dễ dàng hơn…

Nàng cũng không hiểu cảm xúc bây giờ là gì???

Nàng nhìn, mới 5 giờ chiều.

Tự thấy giật mình, nàng mong tới 6 giờ ư? Mong gặp hắn ta ư?

Cố gạt bỏ suy nghĩ đó, tập trung làm việc. Cố không cho phép mình nhìn ngó đồng hồ.

Tích tắc, tích tắc…

Thật lâu, thật lâu sau, ngoảnh lên, đã 7 giờ…

Chiếc bàn đó vẫn trống, lòng nàng cũng trống trải theo.

Mất công nàng dặn khách bàn đó đã có người đặt, trong hai tháng liên tiếp vừa rồi, đây là lần đầu tiên hắn không xuất hiện.

Sài Gòn lại một ngày mưa rả rích!

Nàng đóng cửa tiệm, liệu hắn có bị ốm? Có làm sao? Suy nghĩ ấy khiến nàng khinh bỉ chính bản thân mình.

Nàng quan tâm tới hắn ư? Nàng sao vậy? Sao nàng lại quan tâm tới người đàn ông khác, anh sẽ buồn lắm…

Khẽ ngửa mặt lên, để những giọt nước mưa lạnh buốt gột rửa tâm trạng tội lỗi…

‘Anh ta giống anh tới lạ kì…em không biết phải làm sao???’

‘Việt, em xin lỗi…em sẽ không bao biện cho mình nữa, đừng buồn nhé, em sẽ không bao giờ nghĩ về anh ta nữa….’

‘Vợ thật đáng chết phải không chồng???’

‘Chồng ơi, vợ đợi lâu quá rồi…sao chồng vẫn chưa đem vợ đi theo…’

‘’

Nàng cúi đầu, tiếp tục những bước nặng nề. Người ta thấy mưa gió chạy thật nhanh, mua đồ che chắn.

Nàng thì khác, cả người không cứ thế mà đi, mà còn đi thật chậm, chẳng phải làm thế này sẽ rất dễ bị cảm lạnh sao? Chẳng phải như này sẽ nhanh được gặp anh sao?

CHAP 60: CHUYỆN VỀ VIỆT (3)

Người nàng lạnh buốt, nhưng những ý nghĩ khiến tim nàng ấm.

Đột nhiên không thấy nước chảy trên người…đã tạnh mưa rồi sao?

‘Tạnh mưa rồi, vậy là anh còn không cho tôi cơ hội bị cảm lạnh, rốt cuộc trên đó, anh có con nào rồi, mà không muốn đón tôi đi đến thế??? Đồ chết tiệt, cứ đợi đấy, tôi mà gặp được tôi nhất định không tha…’

Mang theo nỗi uất ức, khép đôi mắt cho nước chảy ngược vào trong, cứ thế mà đi…

Lát sau, ngơ ngác nhìn, hóa ra trời vẫn mưa, chỉ là một chiếc ô từ lúc nào xuât hiện ngay trên mình.

Trời tối, đèn đường mờ mờ, nhưng đủ để nàng nhận ra là anh ta, bộ comple ướt sũng từ bao giờ, người này thật ngốc, ngốc như Vịt vậy!

Nước mắt chảy, chiếc ô bị nàng khước từ lặng lẽ rơi.

-“Hôm nay tôi có cuộc họp…”

-“Không phải giải thích, anh cũng về đi, đừng vì tôi mà bị ốm”

-“Trừ khi em lên xe, không thì tôi cũng sẽ đi cùng em”

-“Sao cứ nhất thiết phải thế? Anh làm ơn đi, cho tôi cuộc sống yêu bình!”

-“Cuộc sống của em yên bình tới phát kinh, hằng ngày, từng giây từng tích tăc sống với một người không còn, ngu muội!”

-“Anh im đi!”

-“Hắn không xứng để em làm vậy.”

-“Anh không có tư cách, anh ấy rất xứng, xứng hơn thế nhiều…”

-“Xứng đếch gì, một người đàn ông tới bảo vệ vợ mình cũng không được, em xem, em cầu bao lần đòi hắn đón đi, hắn có đón không? ”

-“Anh ấy bận việc thôi, giải quyết xong sẽ đón tôi”

-“Em nằm mơ đi, có khi nó đang trên thiên đường rượu chè be bét với tiên nữ rồi cũng nên…em cứ như vậy ích gì, chi bằng tỉnh giấc đi…”

Mưa mỗi lúc một to, nàng mệt, không muốn tranh cãi nhiều, toan quay đi thì bị bàn tay mạnh mẽ giữ lại, bờ môi bị môi ai đó bao phủ…

Cơn tức giận khiến anh không làm chủ nổi mình, từng chút từng chút gặm nhấm, cắn xé…vị ngọt này, là thứ trong mơ anh cũng thèm khát.

Nàng biết thế là sai, biết vậy…nhưng sao nó giống với hương vị của Việt quá, nó khiến đầu óc nàng mê man, không tài nào kiềm chế được.

-“Cho tôi một cơ hội!”

-“Việc đó là không được”

-“Em đừng nói dối là em không có cảm xúc với tôi…”

Nàng khựng người, cố gắng thay đổi tình thế:

-“Có thể có, nếu có cũng chỉ là tôi coi anh là anh ấy…”

Là người thay thế, đôi với kẻ cao ngạo như Hoàng Tú, việc này tất nhiên như nói đùa, nhưng tình cảm, trái tim thổn thức với nàng, khiến anh mất dần lý trí…

-“Được, em coi tôi là gì cũng được, là Việt, là chó, là mèo…tùy em, miễn là em ở cạnh tôi…”

-“Anh điên rồi.”

Liếc thấy taxi, Lan toan vẫy bỏ chạy, nào có dễ vậy, rốt cuộc bị anh nhấc bổng, ném vào xe.

Tú cũng không làm khó, chỉ là chở nàng về nhà.

Ngày hôm sau, anh phải đi công tác nước ngoài giải quyết việc công ty, cũng không thể tới tiệm bánh.

Nàng thở dài, mọi chuyện có lẽ chấm dứt tại đây, không còn anh, cũng không có người như anh nữa, nàng nên học cách sống can đảm.

CHAP 61: KÍ ỨC

Đó là những ngày tháng thê thảm…

Nghe tin anh bị tai nạn, cô tưởng như mạng của mình cũng đi theo.

Anh tỉnh dậy, không nhớ gì cả.

Cô cố hết sức, nhưng rồi lại không muốn gắng gượng nữa, bởi lẽ anh của lúc đó tốt hơn, quan tâm cô hơn anh của quá khứ rất nhiều.

Tiếc rằng, sự xuất hiện của người phụ nữ đó khiến Tuyết Nhi mất đi tất cả.

Trước đây, một đêm bảy tám người đàn bà phục vụ anh, cũng không làm cô thấy đau bằng mấy tháng anh chỉ đeo đuổi một người như bây giờ.

Ngụm rượu hòa nước mắt, sao đắng, sao chua chát…

Cô đã từng nghĩ…anh của bây giờ tốt hơn, bởi anh của trước kia cùng cô lớn lên nhưng anh của trước kia không bao giờ dỗ dành cô, anh của trước kia chưa từng yêu chiều cô, anh của trước kia luôn bực tức khi cô đi cùng người khác, muốn giữ cô bên mình nhưng lại chưa từng dẫn cô đi chơi…

Nhưng hình như cô đã nhầm thì phải, sự thật là thế? Hay là cô đã quên mất thứ gì đó quan trọng???

Đó là những kí ức cô tưởng mình quên… Nhưng hôm nay, nó lại trở về, như một giấc mơ.

Cô không còn nhớ mình và Tú quen biết nhau từ khi nào?

Chỉ nhớ rằng, ngày ấy Tú là một cậu bé cực kì dễ thương, chỉ cần Tuyết Nhi muốn gì, Hoàng Tú sẽ cho.

Cái thời bé tý tắm chung, cô gái ngốc ngếch chỉ vào anh, tò mò:

-“Sao cậu có cái đó, tớ không có?”

-“Cậu thích không, tớ cho…”

-“Không, tò mò thôi…”

-“Tú, tớ bị cô giáo phạt, không có phiếu bé ngoan sẽ không được ba má thưởng…”

-“Tớ sẽ cho cậu phiếu của tớ…”

Cô biết mà!

-“Tú, chép bài cho tớ”

-“Được!”

-“Tú, đấm lưng cho tớ!”

-“Được!”

-“Tú, tớ thèm ăn ổi!”

-“Đợi tý!”

-“Tú ơi bao giờ cậu lấy vợ?”

-“Bao giờ Nhi lấy chồng thì tớ sẽ lấy vợ!”

-“Lấy vợ thì cậu có chiều tớ nữa không?”

-“Có chứ!”

-“Vợ cậu quan trọng hơn hay tớ quan trọng hơn?”

-“Như nhau!”

-“Sao lại như nhau?”

-“Bởi vì là một người!”

Mặt Nhi đỏ ửng.

….

….

CHAP 61: KÍ ỨC (2)

-“Nhi, sao cậu dám đi chơi với hắn?”

-“Có gì không đúng? Cậu là ai mà quản tớ…”

-“Tớ là…”

-“Là gì?”

-“Mình hẹn hò đi!”

Nhi sững người, nhưng quyết định rất nhanh.

-“Được!”

-“Vậy từ giờ tớ là người yêu cậu, cấm đi với ai!”

Họ trao nụ hôn đầu khi đó, năm 15 tuổi. Và cô cũng gọi Tú là anh khi đó.

Tú Nhi, Tú Nhi, Tú Nhi, Tú Nhi, Tú Nhi,….

Thuở mộng mơ, cô đã viết kín trên những mặt sách trống…cô yêu anh, và cô biết anh cũng yêu cô, tình cảm này, là mãi mãi…

Ba má hai bên dị ứng nhất là trẻ con yêu đương, vì vậy họ phải giấu diếm rất vất vả…

Nhưng hình như cái gì càng vụng trộm càng đáng quý!

Những chiếc nem rán, bát ốc luộc, phô mai que…những giây phút thuở học sinh.

Những chiếc hôn gió, mùi mồ hôi của anh buổi tan trường, cảm giác ngồi sau chiếc xe đạp…

Quá khứ cứ như một trận mưa chảy về !

À, ra là thế…ra là giữa họ cũng từng có vị ngọt đấy chứ?

Chỉ có điều, gần 16 năm rồi, nhắc lại không quen, tưởng như chuyện của ai khác chứ không phải mình…có lẽ anh cũng không còn nhớ!

….

18 tuổi,

Anh ra nước ngoài du học, đột nhiên biến mất khỏi cô, không một dấu vết.

Một năm khổ sở, một năm tìm kiếm, không thấy anh. Rốt cuộc, cô quyết định đi du học, rời xa mảnh đất đầy những kỉ niệm!

Về nước, anh đã là Chủ Tịch.

Lòng không kiềm được, lại xin làm việc ở công ty anh. Thăng chức, ngày càng tiếp xúc với anh.

Những con đàn bà ưỡn ẹo bên anh trong phòng làm việc, cô hận…

Cố tình hẹn hò để trả đũa anh, đều bị phá bĩnh, cô biết, người đó là anh…

Trên đời sao có người ích kỉ tới vậy?

Vậy là, hóa ra, anh ấy chỉ không quan tâm tới cô từ năm 18 đó, năm ấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Anh tỉnh dậy, tính tình ngọt ngào y như thời niên thiếu, cô sung sướng hạnh phúc.

Nhưng chẳng được bao lâu…

Người đàn ông này, anh là gì? Sao cứ muốn đùa giỡn vậy?

Anh là gì? Mà khiến cô đau khổ quỵ lụy thế?

Lần này, anh đã đi xa, xa thật rồi…đã chẳng để tâm gì tới cô cả…

Cô phải làm sao, để trở về ngày 15?

Phải làm sao để họ mãi mãi liên quan tới nhau?

CHAP 61: KÍ ỨC (3)

….

….

Nghĩ suy, nghĩ suy…đúng, có lẽ, họ nên có một đứa con!

***********

“Em cảm thấy rất mệt mỏi, đợi anh ở quầy bar dưới sảnh khách sạn”

Đó là tin nhắn đầu tiên Tú nhận được sau chuyến công tác dài ngày. Không phải của nàng, mà là của Nhi.

Tuyết Nhi, anh nợ cô cả một ân tình.

Anh không thể trao cô trái tim mình, đó là nghiệp chướng… hơn ba mươi năm, tuổi xuân của con gái cũng chỉ có một, anh tự thấy mình là kẻ khốn nạn nhất!

Thà rằng là vậy, còn hơn anh bên cô nhưng lại lừa dối. Cô ấy xứng đáng có một tình yêu tốt đẹp hơn. Còn anh, cả đời khắc ghi món nợ này, ngoài chuyện tình cảm, những thứ khác, nếu cô thích, anh sẽ cho.

-“Đến muộn vậy…”

-“Tắc đường, em uống ít thôi…”

-“Tú này, mấy hôm nay em hay nằm mơ mình trở về tuổi 15, anh nhớ những gì xảy ra khi đó chứ?”

-“”Anh…anh…”

-“Tất nhiên không nhớ rồi…hôm nay em bị bồ đá, uống với em một ly đi…”

-“Được!”

-“Anh có biết anh rất sở khanh không?”

-“Anh biết!”

-“Anh không xứng đáng làm người.”

-“Anh biết”

-“Anh thối tha…”

-“Anh biết…”

-“Sao anh dễ dàng nhận tội thế, sao không phản kháng, không đánh mắng lại em…”

-“Tất cả là do anh, anh sai…”

Tú nốc ly rượu trong tay, lòng đầy đau đớn!

-“Em cần được đền bù”

-“Được, nói đi, bất cứ thứ gì?”

Bàn tay cô vuốt ve khuôn mặt anh, nhẹ nhàng đặt xuống bờ ngực săn chắc, thì thầm:

-“Cái bên trong này…đem nó tặng em…”

-“Nếu anh có thể…thì tốt biết mấy!”

Nhi cười vang, nước mắt chảy xót xa…

-“Em đùa thôi, say với em một lần, sau đó, tha cho anh!”

-“Được, không say không về…”

Đêm đó, họ đã uống rất nhiều, nước mắt nuốt trọn cùng rượu đỏ…trong cô, một cảm giác nhói tới thắt quặn.

Em xin lỗi, Tú à…Em cũng không biết từ bao giờ, hình bóng anh chiếm trọn cả trái tim lẫn tâm hồn em, ngoài anh, em không thể yêu người khác, ngoài anh, em cũng không muốn làm người đàn bà của ai cả…Hiểu cho em….

CHAP 62: TÌNH CẢM ANH EM

-“Nhi, con đứng lại…”

-“Má”

Nhi giật mình sửng sốt, là má, má làm gì ở đây? Nhanh chóng gọi phục vụ đưa người đàn ông say mềm lên phòng mình đã đặt trước, cô quay lại.

-“Chuyện của con không liên quan tới má!”

Một phát tát giáng xuống.

-“Con làm má thật thất vọng…một người đàn bà lại dùng cái cách bỉ ổi này để chiếm được người đàn ông ư? Hèn hạ…Con đổ cái gì vào rượu của nó?”

-“Kệ con, má không hiểu…má có biết con đau như nào không? Sao không thể là anh ấy?”

Hai má con giằng co, thấy con gái khổ sở vật vã, bà cứ nghĩ chỉ là tình yêu chóng vánh, ai ngờ đâu lại sâu đậm tới vậy…

Cuối cùng, bà không thể làm ngơ, cũng là lúc, nó nên biết sự thật rồi, nếu không, e rằng, cả đời nó sống trong cái hầm này mất.

-“Bọn con không thể…vì bọn con là anh em ruột!”

Đỡ con gái vào xe, bà nhẹ nhàng kể lại, sống mũi cay xè.

-“Má từng có một người bạn rất thân, tên là Hoa. Nhà nó ngoài Bắc, chỉ có hè mới theo gia đình vào Nam chơi với má, tuy một năm chỉ gặp nhau một lần nhưng bọn má có thể xem như là tỷ muội tốt…”

Tuyết Nhi ngẩng đầu đầy thắc mắc…chuyện này thì có liên quan gì?

-“Ba má lấy nhau, mãi cũng không có nổi mụn con, cố gắng nhiều cũng vô ích, má thực sự thấy rất cô đơn. Năm đó, khi nghe Hoa nói, nó quyết định cùng chồng mình vào Nam sinh sống, má đã rất mừng”

-“Hoa cũng khổ như má, nghe nói nó với chuyện sinh đẻ cũng khá khó khăn, chạy chữa mãi mới mang thai được, cơ thể nó rất yếu, nên mang thai lần đó có thể xem như là lần duy nhất ông trời ban ơn…Khi siêu âm, biết là con gái, nó lo sợ vô cùng; bởi lẽ nó biết chồng nó rất muốn có con trai, gia sản lớn như vậy…”

-“Không thể nhận con nuôi, vì nhỡ ngày nào ông ta biết thì nguy…cũng không thể chỉ có con gái…”

-“Rồi bọn má đã có quyết định liều lĩnh nhất; má và ba con tạm rời thành phố, về miền Tây sống. Trong khi đó gần tới ngày sinh, nó bảo với chồng muốn ra Bắc sinh nở, không khí quê hương, dù sao cũng tốt hơn, tất nhiên nó luôn nói với ông ta, đứa trẻ nó mang là con trai…”

-“Sau đó, đứa bé gái Hoa đẻ được mang tới cho má, còn dì Hoa cũng nhận một đứa trẻ khác làm con mình…Chồng dì bận làm ăn nên sau khi dì ấy đẻ một tháng mới ra đón hai người, bé trai cũng giống ông như đúc nên không hề hay phát giác…Đứa bé gái đó…”

Tuyết Nhi run người…

-“Là con…phải không má…”

Bà khẽ gật đầu…

-“Cứ cho con là do má anh Tú sinh ra, nhưng anh ấy chẳng phải chỉ là đứa trẻ nhặt về sao? Chúng con đâu có quan hệ huyết thống? ”

-“Con à, nghe ta nói đã….Tú…Tú chính là con người vợ trước của chồng dì Hoa – má ruột của con, nói cách khác, các con là anh em cùng cha.”

-“Sao, sao có thể? Sao dì ta có thể lấy con của người khác, bà ấy đâu? Sao không nói gì? Chẳng có người nào lại để yên cho người ta lấy con của mình đi cả…”. Nhi hỏi đầy nghi hoặc…

-“Bà ấy sinh đôi, hai đứa con trai; nhưng má ruột con đã đút cho hộ tá, nói một đứa yếu quá nên mất, lúc đó, bà ấy vì quá đau lòng nên không qua khỏi…”

Đó là cảm giác như bị ai vứt một phát xuống địa ngục, sống lưng như có một tia lạnh truyền tới…

-“Má, má lừa con…hoặc là, các người thật độc ác, sao có thể làm ra chuyện như thế? Con không tin, dù có tin con cũng ghê tởm…”

-“Là bọn má sai, không ngờ con cũng phản ứng y như Tú vậy…”

-“Cái gì? Anh ấy cũng biết chuyện…từ bao giờ? Mình con là kẻ ngốc sao?”

-“18 tuổi, nó tình cờ nghe được má và dì Hoa nói chuyện…Lúc đó nó gần như phát điên, bỏ ra nước ngoài, hai năm sau ngày dì mất nó mới về…”

Nhi há hốc…là vì thế sao? Vì anh phát hiện ra thân phận thực sự của họ? Là vì thế, anh ấy phải ra đi đau khổ một mình ư? Dù bao nhiêu đàn bà cũng không phải là cô ư?

-“Má đã nói lại cho anh ấy chưa?”

-“Má biết nó đã quên, và cũng không muốn nó gặp cú sốc lần nữa, vì vậy đã không nói, vả lại, có lẽ nó cũng quên rồi, và có lẽ, chỉ mình con không nhận ra, trong lòng nó đã sớm có người khác…”

-“Má làm tốt lắm, đừng bao giờ cho anh ấy biết…”

Ra khỏi xe, bóng dáng thất thểu chạy lên phòng…Thôi được, nỗi đau này, nhiều năm trước, là anh – mình anh chịu đựng…thì nay, cũng mình em chịu đựng. Chúng ta, thế là hòa!

CHAP 63: CẢM GIÁC THÂN THƯƠNG

Về tới phòng, đầu óc Tú choáng váng một cách lạ thường. Cả người đều nóng rực, rượu này có vẻ nồng độ rất cao!

Anh không biết, người dì yêu quý đã chuẩn bị cho mình một món quà rất đặc biệt. Đơn giản cũng là một cách hữu hiệu phòng ngừa nỗi lo trong lòng bà.

Căn phòng mờ mờ ảo ảo, anh đang mơ?

Người con gái này, hình ảnh thân thương này? Đã bao đêm anh mơ thấy nàng?

Nàng lại ở đây, ngay trước mặt anh, ngủ yên bình…

Một cảm giác lẫn lộn khó tả. Rượu này thật mạnh, mạnh tới mức tạo được cả ảo ảnh cho người ta…

Trong cơn mộng mị ấy, nguyên tắc, rào cản, tội lỗi dường như bị xem nhẹ.

Tất cả, chỉ còn bản năng người đàn ông cùng những tình cảm sâu đậm chất chứa trong lòng.

Bàn tay run rẩy đặt lên bờ môi mọng đỏ, cứ thế di chuyển mân mê, ánh mắt trìu mến tới nhu mì, làn da này, hơi thở nhè nhẹ thơm mát này, sao mà giống thật đến thế!!!

Nụ hôn này, có thứ gì trên đời ngọt ngào hơn? Từng chút, từng chút gặm nhấm, từng chút đưa đầu lưỡi thăm dò, cảm nhận…lại từng chút bồi hồi, xao xuyến.

Nhiệt độ cơ thể lên cao tới mức chính anh cũng không thể kiểm soát nổi.

Nhẹ nhàng tháo đi nơ xinh thắt eo, không biết lúc nào tay anh đã đặt ở nơi thanh xuân ấy, những chiếc hôn không ngừng nghỉ trên khuôn mặt, lại tham lam di chuyển dần xuống dưới. Từng milimet trên người con gái này, đều là khát khao của anh.

Tim anh tưởng như đã ngừng, rồi lại đập rất mạnh, thứ cảm xúc lẫn lộn, đầu óc trở nên đau nhức…

Cái thứ ngọt ngào lãng mạn này, rõ ràng có trong kí ức anh!

Mùi vị này, nhất định, anh đã thấy trước kia!

Người con gái mặc váy trắng nằm bình yên trên giường…hình ảnh này…rất đỗi quen thuộc!

Đầu mỗi lúc một đau, những cơn đau liên tiếp dày vò…

Vào nhà tắm, xả nước thật mạnh, lúc sau Tú bình tĩnh đi ra. Lúc này, anh mới phát hiện, nàng không phải ảo ảnh, nàng bằng xương bằng thịt trước mặt anh.

Với người con gái đẹp đẽ như vậy, anh có thể đốn mạt tới thế sao? Cẩn thận chỉnh lại váy, đặt một nụ hôn trên trán, anh lập tức rời khỏi!

…………………..

Nàng tỉnh dậy, với tay ôm lấy con gấu Vịt Ngan mà không thấy.

Giật thót, nàng thực sự không hình dung được, rốt cuộc mình đang ở đâu?

Hôm qua, nàng có giao bánh cho một bà khách rất sang trọng, bà ta trả cực kì cao. Sau đó thế nào, tự dưng quên sạch.

Lẽ nào…???

Nhưng nếu bắt cóc thì cũng bắt gái trinh chứ, như nàng, đáng giá sao? Theo phản xạ, nhìn dưới áo quần vẫn phẳng phiu, thử vận động, không đau, nếu là chuyện đó, mỗi lần nàng đều nhức…Lan thở phào nhẹ nhõm.

“Người yêu ơi, hãy nói con đường anh sẽ qua

và em sẽ chờ

và em sẽ đợi

dù cho gió mưa giăng kín khiến em ko tìm được thấy đường anh…”

Tiếng chuông điện thoại vang lên. Nàng vất vả mãi mới tìm được nó trong cái túi, vứt gần chân bàn phòng khách.

-“Alo!”

Giọng người đàn ông rất gấp gáp, bi thương, quỵ lụy.

Khiến nàng tạm thời quên đi việc suy nghĩ về hoàn cảnh của mình hiện tại, gấp gáp bảo Hai lo hộ vé ra Bắc, mình thì ra sân bay gấp!

…..

-“Anh, người của khách sạn nói hôm qua anh để quên cái này…”

Tú nhận món đồ từ tay thư kí, là một miếng đồng kì lạ, rất giống miếng đồng anh đeo ở tay hồi mới tỉnh dậy, sau thấy kì cục liền vứt trong tủ.

Bọn chúng rất giống một đôi.

Nhìn vào miếng đồng này, đầu óc anh lại quay cuồng…Mà vật này, chắc chắn của nàng, lẽ nào, trong quá khứ, họ từng có liên quan???

Nghi ngờ ngày càng nhiều. Thấy nét mặt đăm chiêu của ông chủ, thư kí nhanh nhẹ:

-“Đây là đồng bình an, của một bà bói ở Lạc Tâm, cái này rất nổi tiếng, nhưng không phải ai xin bà ấy cũng cho, chỉ có người nào thực sự gặp nguy hiểm và có duyên.”

-“Lạc Tâm?”

CHAP 64: TÌNH BẠN

Đứng trước ngôi biệt thự đồ sộ, Nghi Lan khẽ mỉm cười. Sự việc căn bản là, bạn thân của nàng, bị xảy thai.

Nguyên nhân dẫn tới hậu quả trên, chính là do ông chồng yêu quý hoạt động không biết tiết chế!

Nghe nói nàng ta giận tới mức, hai tuần nay đóng cửa phòng, đuổi chồng lên tầng năm; nhất định không chịu nói chuyện lời nào. Ba mẹ chồng xót cháu, đâm ra lôi kéo được, tóm lại, ông Minh đã không đủ kiên nhẫn để chịu sự lạnh nhạt này nữa, đành tìm gọi đồng minh khuyên nhủ hộ.

Bất giác nàng nhớ tới Việt, trước kia anh còn, những lúc dỗi hờn, cũng rất thú vị, nhớ anh quá.

Cả lúc nàng xảy thai nữa, nếu như anh biết, anh sẽ xót lắm…mà không cần như vậy, nếu như còn anh, nhất định là sẽ không có chuyện đó.

Mắt nàng nhòe đi, từ bao giờ Nghi Lan biến thành mít ướt không biết?

Ba chồng Uyên mở cửa cho nàng, lần trước có va chạm nên nàng cũng hơi ngại, nhưng may mà bác ấy dễ tính, xem ra cũng chẳng nhớ chuyện gì cả!

Nó đang nằm trong giường, cuộn chăn kín mít.

Cố lấy bộ dạng vui vẻ, nhiều sức sống nhất có thể, nàng tới, giật chăn, quát nạt.

-“Nào, chị này, chị làm sao?”

Uyên thấy bạn thân, càng mếu máo sẻ chia…

-“Mày không biết đâu, tao đau lòng chết đi được…tên khốn nạn đó, tao nhất định đời này đoạn tuyệt với hắn…hắn hại chết con tao…”

-“Hắn hại con mày bằng cách nào?”

Đúng điểm nhấn, Uyên ngập ngừng, mặt đỏ rực:

-“Thì là cái đồ nhà hắn không biết tiết chế…”

-“Thế mày có biết không? Sao không ngăn cản, người ta chiều mày như thế, không có sự đồng ý ngầm của mày, có dám không?”

Bạn vẫn nấc lên từng hồi…

-“Tao cũng không biết có em bé…huhu…”

-“Đấy, chị giảng viên ạ, chị nhìn kĩ lại mình đi, kiểm điểm lại xem lỗi lầm là từ đâu?”

-“Tao không cần biết!”

-“Mày được chiều quá sinh hư rồi, thôi, không nói nữa, dậy đưa tao đi mua sắm đi, dạo này tao bận quá, quần áo cũ hết rồi…”

-“Mày thật, cũng phải chăm sóc cho mình chứ, làm ít thôi…”

Uyên nhìn Lan, thực ra nó còn khổ hơn cô, ít ra cô vẫn có chồng, một đứa con trai kháu khỉnh, gia đình chồng, gia đình mẹ đẻ bên cạnh. Còn nó thì sao???

Một giọt nước mắt tiếp tục chảy, nhưng cái này, là khóc vì nó…

….

-“Con dâu đi đâu rồi ông?”

Bà Lan Anh cất giọng.

-“Đi chơi với bạn nó rồi…con bé này giỏi, nói có vài câu mà con mình khá khẩm hơn nhiều”

-“Ừ, chúng nó là bạn thân mà, nghe nói con bé cũng khổ.”

CHAP 64: TÌNH BẠN (2)

-“À, bà này, đợt trước tôi đi công tác, quên không kể với bà, có bà bói bà bảo số con gái nhà mình khổ lắm đấy, bảo vì nhà mình làm ăn thuận lợi, tình cảm vợ chồng tốt, mọi thứ đuề huề, nên con gái mình thay cả nhà lãnh hết nạn…mà tôi chả tin, nên quên mất, hôm nay nhớ lại, tự dưng thấy lo bà ạ, Trâm Anh nó từ bé coi như không khổ cái gì…tôi lo là lo mai sau gả chồng người ta bắt nạt…”

Mắt bà tự dưng đỏ quạch, cố trấn tĩnh quay đi, cười xuề xòa:

-“Lo người ta bắt nạt thì đừng cho nó đi, ông nuôi nó cả đời đi…”

-“Bà thật, không có chồng sao được…”

-“Nếm thử món này xem ông?”

-“Đâu…ừ, bà của tôi nấu ăn là khéo nhất đấy…ừm…ngon lắm…”

……………………


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_22
Phan_23
Phan_24 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog